Thứ Sáu, 25 tháng 9, 2015

Ngước nhìn lên Thánh Giá


Con biết mình chênh chao, đuối sức
Thuyền nan một lá, mấy dòng khơi
Về đâu, xa bến bờ, xa tít
Vẫn Biển Hồ ngăn chia, rẽ đôi
Chúa có buồn không, khi mướt máu
Có cô đơn than phận làm người
Nghĩ mình, hạt bụi, sương treo, nhỉ
Hỏi Chúa còn yêu con nữa không?
Thao thiết tiếng gà khuya giục giã
Ả hầu ơi, giọt lệ sầu đong
Ngày mai, ra ngã ba đường cái
Em bảo, tôi bội bạc, dối lòng
Chúa biết con, mỗi lần vấp ngã
Là y như hồn vắng tư bề
Những vòng gai, lưỡi đòng, năm dấu
Nửa cõi thiên đàng, nửa bến mê
Tu cả một đời, chưa hiểu rõ
Vì sao, cây thánh giá ra hoa
Lạy trời, mở huệ muôn chim chóc
Để ngát thơm, rực rỡ, chói lòa
Ao ước mình như người trộm ấy
Sống dường hơi và thác dường mây
Một chiều xanh, lá măng tơ quá
Chín phẩm thiên thần cùng chắp tay
Yêu lấy đời dương gian vất vả
Ba chìm, bảy nổi, chín lênh đênh
Là yêu thánh giá mình mang vác
Khi ngước nhìn cây nến phục sinh.
- Lê Đình Bảng-

Thứ Năm, 17 tháng 9, 2015

Lòng người Mẹ



Chúa đã tắt hơi, tháo xác Người
Trong tay Đức Mẹ, Mẹ hiền ơi.
Ngỡ như năm ấy, đêm giá lạnh,
Ẵm Chúa Hài Nhi xuống từ trời.
Máu đọng khắp người, vết đanh thâu,
Vòng gai sỉ nhục cắm trên đầu,
Trái tim đâm thủng trào máu nước,
Mẹ vẫn niệm suy phút ban đầu.
Hai mắt nhắm nghiền, khép đôi môi,
Vầng trán thanh quang máu phủ rồi.
Còn đâu đêm thánh Thiên Thần hát
Giá lạnh trong hang, lạnh đỉnh đồi !
Thịt nát thân tàn gục tắt hơi,
Xuôi tay từng chúc phúc Nước trời.
Mẹ như thấy lại trong đêm ấy
Một kiếp cô đơn thấu lòng người.
Vọng tiếng lên Cha, phó linh hồn,
Tông đồ trốn hết, bóng chiều buông.
Mẹ ôm Con Mẹ trong nước mắt
Hiện cảnh đuổi xua quán trọ buồn.
Hang đá mượn nhờ vội táng an,
Đêm đen chìm đắm, dạ tan hoang.
Mẹ bừng đứng dậy hiên ngang quá
Hai tiếng XIN VÂNG máu ứ tràn ./.


                                                         -Lm Phêrô Nguyễn Hồng Phúc-

Thứ Sáu, 11 tháng 9, 2015

YÊU MẸ




Vinh danh thiên chức cao vời,
Cưu mang sinh nở, vào đời con thơ.

Hài nhi bé nhỏ đơn sơ,
Nép thân lòng mẹ, suối mơ dạt dào.
Nguồn thiêng dòng sữa ngọt ngào,
Vòng tay âu yếm, tựa vào ngực êm.
Bên nôi thao thức từng đêm,
Yêu thương khẽ gọi, êm đềm đỡ nâng.
Niềm vui chan chứa trào dâng,
Qua ngày đoạn tháng, xin vâng ơn trời.
Lo toan vất vả trong đời,
Tuổi xuân lặng lẽ, gọi mời hy sinh.
Nuôi con quên cả thân mình,
Dù bao gian khó, hết tình vì con.
Bao la lòng Mẹ sắt son,
Thân tâm ôm ấp, héo hon từng ngày.
Con ơi hãy nhớ điều này,
Công ơn sinh dưỡng, cao dầy biết bao.
Tạ ơn Thượng Đế trên cao,
Cầu cho Cha Mẹ, tuôn trào ân thiêng.


Chủ Nhật, 6 tháng 9, 2015

Xin Cho Con Người Biết Tôn Trọng Sự Sống


Thiên Chúa là nguồn mạch sự sống, đã yêu thương dựng nên mọi loài khác từ hư không và chia sẻ cho những loài ấy sự sống của mình. Ta chẳng hiểu sự sống là gì vì sự sống không có hình thù, không có mùi vị, không thể được nhìn thấy bằng mắt, nghe bằng tai. Mở mắt ra giữa cuộc đời, ta đã thấy chúng quanh mình có mọi sự. Có muông chim, có đàn thú, và đặc biệt là có cả những con người khác, giống hệt mình, cũng hiện diện ở đây.
Ta không thể nhớ được là trước khi ta sinh ra trên đời này, ta đã ở đâu, làm gì. Và ta cũng không biết là sau khi chết, mình sẽ như thế nào. Có đôi khi ta cũng tự hỏi là không biết có “ai đó”, đang ở “đâu đó” trong vũ trụ bao la kia, nhưng chưa được hiển hiện và thụ hưởng sự sống như mình đây không. Tại sao mình lại có mặt trên đời này? Điều gì đã làm cho mình hiện hữu? Tại sao không phải là ai khác mà là mình đang đứng ở đây?
Sự sống là một huyền nhiệm. Người ta không thể tìm ra chất liệu nào để làm nên sự sống. Người ta cũng không thể ghép các chi thể lại với nhau mà làm nên sự sống.Sự sống là một quà tặng. Và điều quý giá hệ ở chỗ quà tặng ấy là độc nhất, là duy nhất, và không gì có thể thay thế.
Sống không chỉ là cử động, cựa quậy. Nhưng sống còn là suy nghĩ, là trầm ngâm, là cảm nghiệm, là bâng quơ nỗi nhớ, là xót xa buồn phiền, là vui cười hạnh phúc, là xúc động nghẹn ngào. Ta được ban cho một khoảng thời gian thụ hưởng sự sống trên trời, có biết bao điều xảy đến với ta, đi vào trong cuộc đời ta, làm ta được trở nên phong phú. Đôi mắt ta được chiêm ngưỡng những công trình tuyệt mỹ của Tạo Hóa: ánh bình mình, buổi hoàng hôn, vầng trăng khuya, bãi biển xanh, dòng sông lắng. Đôi bàn tay ta được đụng chạm đến điều tuyệt vời khác: được nắm lấy bàn tay người ta yêu mến, được ôm ấp người ta nhung nhớ bấy lâu, được đưa tay hứng giọt sương mai đang lăn tròn trên lá, được lướt nhẹ trên phím đàn nhẹ thơ.
Đôi bàn chân ta được đi qua bao vùng trời khác lạ, mang đến cho ta những trải nghiệm khác nhau: ta thong dong trên một bãi biển vắng, được cất bước trên những sa mạc cháy khô, được đặt chân trên những vùng tuyết trắng, ngọn cao sơn ta cũng ráng leo lên. Cuộc sống thật tươi đẹp với bao tương quan làm lòng ta ấm áp. Sự sống đã cho ta hiện hiện, và còn bồi đắp cho sự hiện hữu của ta với biết bao điều tuyệt vời của thế giới chung quanh.
Sự sống trở nên quý giá, một phần cũng là vì nó rất mong manh, đã ra đi thì không bao giờ trở lại. Khi nó đến, chắc chắn nó sẽ ra đi, nhưng lại không hẹn với ta một thời gian cụ thể. Nó không bảo ta là nó sẽ ở lại với ta 1 năm, 3 năm hay 15 tháng. Nó như chiếc bình pha lê lung linh sắc nhưng dễ vỡ vô cùng.
Lạy Chúa, chúng con hết lòng cảm tạ Chúa đã ban cho chúng con sự sống của Ngài. Xin giúp chúng con ý thức hơn về món quà quý giá này của Chúa, để chúng con biết tôn trọng sự sống của nhau, giúp nhau thăng tiến và để chúng con sống cuộc sống này của chúng con thêm ý nghĩa hơn nữa. Amen.
                                        Pr. Lê Hoàng Nam, SJ