Chủ Nhật, 31 tháng 8, 2014

Điều tôi muốn biết



Tôi không quan tâm bạn mưu sinh thế nào mà chỉ muốn biết bạn khao khát điều gì và có dám mơ ước đạt được điều mình đang khao khát không...

Tôi không quan tâm bạn bao nhiêu tuổi mà chỉ muốn biết bạn có dám như một kẻ ngốc liều mình vì tình yêu, vì những ước mơ và vì một chuyến phiêu lưu để được tồn tại trong cuộc đời này không...

Tôi không cần biết điều gì mới phù hợp với ước mơ của bạn mà chỉ muốn biết bạn đã dám đối mặt với nỗi đau bị cuộc đời dối trá hay lại khép chặt lòng mình vì e sợ lại một nỗi đau khác...



Tôi muốn biết bạn có dám ngồi lại với nỗi đau của tôi hay của chính bạn; có dám khiêu vũ thật điên cuồng để sự say mê tràn ngập đến tận đầu ngón tay và ngón chân của mình mà không cần phải e dè giữ ý, phải thực tế hay phải luôn nhớ đến những giới hạn của con người...

Tôi không quan tâm câu chuyện bạn kể có thật hay không mà chỉ muốn biết bạn có dám làm thất vọng người khác để thành thật với bản thân mình... Liệu bạn có thể chịu đựng bị kết tội phản bội mà vẫn không phản bội lại chính nhân cách của mình... Liệu bạn sẽ trung thực và vì thế sẽ đáng được tin cậy chứ...

Tôi muốn biết liệu bạn có nhận ra vẻ đẹp dù cho hằng ngày nó chẳng hề xinh đẹp, và liệu bạn có thể quyết định cuộc đời mình mà không cần sự hiện diện của Chúa...

Tôi muốn biết liệu bạn sẽ chịu đựng được thất bại của lẫn bạn và tôi, đứng bên bờ hồ mà hét vang đến tận trời cao là “có”...

Tôi muốn biết liệu bạn có thể thức dậy dù sau đêm dài đau khổ, thất vọng, kiệt sức và rã rời mà làm những gì phải làm cho các con của bạn không...

Tôi không quan tâm bạn là ai hay làm sao đến được đây. Tôi chỉ muốn biết liệu bạn có thể sát cánh cùng tôi trong lửa đỏ và sẽ không chùn bước thoái lui...

Tôi không quan tâm bạn đã học ở đâu, những gì và của ai. Tôi chỉ muốn biết liệu bạn có thể một mình đối diện với bản thân chân thật như người bạn bạn có bên mình trong những giây phút đơn độc...

Thứ Bảy, 30 tháng 8, 2014

NHỮNG ĐIỀU CẦN QUÊN

Trong cuộc sống của mình, bạn đã học được nhiều thứ, đó là học sự yêu thương, học được cách nhớ nhung một ai đó và bây giờ bạn sẽ học cách quên. Vì trong cuộc sống có những chuyện nên gìn giữ, nên cất giấu nhưng cũng có những thứ cần phải quên đi.
Vậy những gì bạn cần phải quên đi?


Quên đi những đau khổ: Cuộc đời không ai lúc nào cũng vui vẻ và lúc nào những điều tốt đẹp nhất cũng đến với mình. Khi bạn chia tay với người yêu bạn sẽ giam cầm mình trong đau khổ, trong những lần khóc sướt mướt. Bạn thu mình lại và có những lúc bạn tưởng chừng như trái tim mình vỡ tung ra. Bạn mềm yếu, cảm giác như chỉ có người đó mới đưa bạn ra khỏi cái nỗi đau đó mà thôi. Khi ấy bạn cần phải học cách quên đi người đó, học cách quên đi một người sẽ làm cho trái tim bạn lành lại theo thời gian. Mọi đau khổ sẽ tan biến. Mặc dù với một số bạn sẽ rất khó nhưng chưa thử làm sao chúng ta biết có làm được hay không.

Quên đi những hận thù: Ai đó đã lấy đi của bạn một thứ gì đó quý giá, ai đó đã lỡ xúc phạm bạn, ai đó vô tình đã làm bạn đau. Bạn cảm thấy tức giận, bạn cảm thấy lòng hận thù trong mình dâng cao. Nhưng Người ta nói tức giận là lấy sai lầm của người khác trừng phạt chính mình. Cứ mãi nhớ đến những hận thù đó thì người bị tổn thương nhiều nhất chính là bạn. Suốt ngày bạn sẽ dằn vặt bản thân, bạn sẽ tìm mọi cách để trả thù lại người ta nhưng càng suy nghĩ càng khiến cho bạn cảm thấy nặng nề. Tâm hồn bạn sẽ chẳng khi nào được thanh thản. Vậy tại sao bạn không thử học cách quên đi mọi hận thù và dám tha thứ cho những gì người khác đã làm khiến bạn tổn thương . Cuộc sống sẽ đẹp hơn, nhẹ nhõm hơn nếu bạn biết quên đi thứ cần phải quên đấy bạn.

Quên đi những khuyết điểm của người khác: Đối với chúng ta thường dễ dàng giang tay đón lấy những ưu điểm của bạn bè, người thân. Nhưng khi họ có khuyết điểm chúng ta lại khép tay lại và tránh thật xa họ. Trên đời này chẳng có gì là hoàn hảo, chính bản thân chúng ta cũng là một mảnh ghép của cuộc sống cũng có những lúc phạm phải một sai lầm, và có một vài khuyết điểm nào đấy. Chúng ta học cách quên đi khuyết điểm của người khác là chúng ta đang học cách hoàn thiện bản thân mình, đang làm cho tâm hồn chúng ta trở nên rộng lượng hơn. Đừng lúc nào cũng nghĩ đến mặt xấu của người đối diện mà hãy nghĩ đến ưu điểm. Vì như thế sẽ làm cho mối quan hệ của bạn và người ta sẽ trở nên tốt đẹp, khăng khít hơn.

Quên đi những kỷ niệm, quên đi quá khứ: Những kỷ niệm đẹp, những quá khứ êm đềm hay đau khổ đối với một số người sẽ giữ mãi trong lòng để từ đó mà chiêm nghiệm mà sống tốt hơn. Nhưng trong một vài trường hợp bạn cũng phải cố quên đi quá khứ, quên đi những kỷ niệm. Bạn không thể lúc nào cũng sống trong cái kỷ niệm một thời tay trong tay với người yêu cũ. Bạn cũng không thể sống mãi trong cái quá khứ của một thời tuổi thơ êm đềm hay đau khổ mãi được. Bạn cần phải quên nó đi, bỏ lại nó ở phía sau lưng để mà bước đi, để mà lớn lên. Quên ở đây không hẳn bắt bạn quên vĩnh viễn mà quên ở đây là bạn tạm thời cất giữ nó ở một góc nào đó sâu thẳm trong tim để rồi có lúc lấy ra mà nhớ, mà vui mà buồn. Rồi cũng có thể khi bạn lớn lên một chút bạn sẽ nghĩ về chúng như một cái gì đó quý giá. Bạn sẽ tự cười, “à thì ra mình đã lớn”…

Quên đi lợi ích cá nhân: Ai cũng chỉ biết sống cho mình thì cuộc sống này sẽ trở nên ích kỷ và hẹp hòi, sẽ chẳng còn ai quan tâm đến ai nữa. Bạn phải học cách quên đi cái tôi cá nhân để có thể hòa cùng nhịp sống chung của cộng đồng. Bạn đi mùa hè xanh nhưng luôn chọn những việc nhẹ nhàng, luôn nghĩ cho bản thân. Trước khi làm một việc gì đó bạn luôn nghĩ đến mình sẽ được gì và mình sẽ mất gì. Nếu mất nhiều hơn được bạn sẽ chẳng bao giờ làm. Triết lý đó sẽ đúng đối với một số trường hợp. Nó sẽ hoàn toàn là ích kỷ nếu đó là làm vì lợi ích cộng đồng, làm vì tập thể. Chắc trong chúng ta chẳng lạ lẫm gì với những chiếc áo xanh tình nguyện, đêm ngày túc trực nơi bến xe để tiếp sức cho các thí sinh thi Đại học. Họ chẳng nề hà một công việc gì dù nắng làm cho cháy da, áo ướt đẫm mồ hôi. Bởi lẽ họ đã quên lợi ích cá nhân mà dốc sức vào lợi ích của tập thể. Cho và nhận đôi khi có thể mang ra để so sánh nhưng không phải lúc nào cũng so sánh được đâu bạn ạ. Có thể bạn sẽ mất nhiều hơn được nhưng đến một lúc nào đấy bạn s
ẽ cảm thấy cái mất ấy của mình là một điều đáng tự hào.

Và mỗi khi như vậy bạn sẽ cất cao tiếng hát “ ai cũng chọn việc nhẹ nhàng gian khổ sẽ thuộc về ai…”

Nhớ và Quên là hai phạm trù trái ngược nhau. Hãy nhớ những cái gì cần phải nhớ và hãy quên đi những thứ đáng phải quên. Chỉ khi quên đi những thứ gọi là “spam” trong tâm hồn mình bạn sẽ cảm thấy thật thanh thản. Tâm lí của bạn khi ấy sẽ trở nên cân bằng hơn. Vì ai đó đã nói rằng “ Trong cuộc sống phải biết thứ gì cần nhặt lên và thứ gì cần bỏ xuống”.

HÃY QUÊN ĐI
Cuộc sống có cái cần quên
Quên đi những thứ cồng kềnh vướng chân
Đỡ phải lo lắng phân vân
Tâm hồn nhẹ nhõm, tinh thần an vui.
Quên đi những chuyện rủi xui
Đau khổ biến mất, chôn vùi khó khăn
Hận thù mất ngủ mất ăn
Cho vào quên lãng, thăng bằng tâm-sinh.
Người khác khuyết điểm đừng khinh
Bỏ qua vì thấy chính mình cũng sai
Hướng về viễn cảnh tương lai
Chớ để quá khứ kéo dài ưu tư.
Hẹp hòi, ích kỷ khư khư
Cái tôi quá lớn, loại trừ anh em
Hãy quên đi thói nhỏ nhen
Và hãy tập sống đơn hèn thanh cao.
Quên-nhớ thì trái ngược nhau
Nhớ cái cần thiết, quên mau “rác đời”
Tâm hồn sẽ rất thảnh thơi
Cuộc sống phong phú rạng ngời tình thương.
-Lm NgXQuang-

Thứ Sáu, 29 tháng 8, 2014

CÓI RIÊNG TƯ DÀNH CHO CHÚA

Thành công ư, rồi thì sau đó? Và thế nào là thành công? Con người ơi, có lúc nào trao cho nhau hạnh phúc? Trao cho nhau yên bình?
Giữa những ồn ào của đám đông,
Giữa những sôi nổi của thành công,
Hay những ê chề của thất bại,
Xin dành một cõi riêng cho Giêsu

Những cánh chim thiên di, viễn xứ, bỏ lại sau lưng cả một khung trời kỷ niệm để mang bên mình biết bao hoạch định, lắng lo... Tương lai nắng hồng còn ngút ngàn, xa thẳm; hiện tại chẳng có gì ngoài nỗi ám ảnh kinh hoàng đã từ bao thế hệ: nỗi buồn sầu đông. Bay, bay mãi… mệt mỏi, rã rời, những đôi cánh bị cuồng phong vần vũ chỉ muốn tìm một chốn yên bình. Thế nhưng, cánh chim vẫn bay, bay mãi… Bay đã là định mệnh của cuộc đời. Tận tít mù thăm thẳm ấy, nơi đó có bình yên ?
Khi lang thang, lúc mải miết trên giòng đời tất bật, ta cứ loay hoay với những dự phóng, tiền đồ của riêng mình. Từng cuộc đời, từng khuôn mặt bất ngờ ta gặp nhau trên hành trình vô định, tuởng rằng sẽ là một đỡ nâng, một niềm vui, hay chí ít là một nghỉ ngơi, dừng bước thì vô tình ta để chúng rơi mãi vào chân không thời gian. Bất định! Bao lần ta tự trách mình hờ hững với mẹ cha, dự tính thực hiện cho các ngài điều này, thứ nọ nhưng nay đã làm được gì? Đã không ít lần ta cảm thấy mình thờ ơ với bạn bè, người thân vì hối hả mưu sinh. Ta như bị sóng đời xô xát, vùi dập. Không thể dừng lại được nữa rồi. Vì đâu nông nỗi ?

Cuộc sống này, cha mẹ này, bạn bè này có làm cho ta vui thoả, bồng bềnh những ước mơ ? Bên họ ta có thấy lòng mình nhẹ nhõm những lo toan, hồn mình có an lành, và tim mình có ấm hơn không? Thành công, thành công bằng mọi giá! Và giá trả quá đắt cho một cuộc sống vắn vỏi. Một định mệnh nghiệt ngã.

Giữa những quay cuồng của thế gian
Giữa những khát thèm của lòng tham
Hay những trói buộc của hãi sợ
Xin dành một cõi riêng cho Giêsu

Mây trong xanh nhởn nhơ giữa bầu trời hừng nắng. Gió trong lành đang ve vuốt làn sóng nước trong veo. Ngay bên cạnh đó thôi, bãi cát vàng lấp lánh đang nhấp nhổm, thấp thỏm chăm chú lắng nghe những lời tâm sự trải nghiệm cuộc đời của hàng dương phong trần, cùng lời ra tiếng vào rất trẻ con của bọt nước về một nàng tiên cá đã xa. Bãi biển tuyệt đẹp, thiên nhiên hùng vĩ như mở lòng tới vô tận. Chính nơi đây, những con dã tràng ngộ nghĩnh, đáng yêu mà cũng thật tội nghiệp: miệt mài vun quén cho hạnh phúc riêng tư để đắp xây lâu đài mộng tưởng. Nỗi sợ hãi truyền kiếp làm chúng hớt hải và kiên trì với một niềm tin tưởng đến ương ngạnh là “đời cha không làm nên cơ đồ thì sẽ hoàn tất trong đời con, đời cháu”(!).

Thành công ư, rồi thì sau đó? Và thế nào là thành công?

Con người ơi, có lúc nào trao cho nhau hạnh phúc? Trao cho nhau yên bình?

Nghiệt ngã đến vậy sao để chỉ vì thành công, ta phải chịu quá nhiều bầm dập, thương tích. Ta đã gây cho nhau bao nhiêu đớn đau, bao nhiêu thù hận. Ám ảnh về thành công đã làm ta lao đao, ê chề và thường xuyên sống trong sợ hãi, lo âu. Tiếng cười hòa trong giọt lệ ngày ta được nhìn nhận, đuợc tuyên bố là đã thành công. Cả cuộc đời lao nhọc, để rồi trắng đôi tay trong ngày trở về. Thật đáng thương.

Giữa lúc cuộc đời như khước từ
Giữa lúc mây mờ hồn bơ vơ
Hay mất tin cậy giữa cuộc đời
Xin trở về cõi riêng bên Giêsu

Hoa trong kẽ đá. Vết nứt nhỏ xíu làm phiến đá buồn quá đỗi. Nó oán hận cuộc đời đã mạnh tay thô bạo. Sao nó luôn phải chịu những thiệt thòi, những trái ngang. Cúi gầm mặt xuống che dấu chỗ khiếm khuyết, nó lầm lũi trong vô vọng, trong thù nghịch, oán hờn. Và khi không chịu đựng được nữa, ngửa mặt lên nó hét thật lớn cho nỗi đau của chính mình vỡ tung đến ngàn sao. Một lần cho thoả, trước khi ra đi, đi thật xa. Nhưng kìa! Nó cảm thấy sảng khoái, mát lạnh. Những giọt sương mai bấy lâu vẫn cứ rơi nay đọng lại ngay chính trên vết thương đang chảy máu để chữa lành nó. Cảm giác thật dễ chịu, hồn đá lắng đọng lại để từ bên trong vết nứt, một mầm sống có sẵn tự bao giờ vươn hình hài, nở hoa.

Một chiều, mệt mỏi đi ngang qua sân nhà thờ, ta như đặt chân lên đất yên bình. Các bé thơ hồn nhiên tung tăng đùa giỡn, phá phách nữa không chừng. Ta tìm ta trong số trẻ đó. Rồi những đứa trẻ này, mai sau lớn lên có như ta không? Chợt buồn, chợt vui. Cuộc đời không đơn giản như ta tưởng. Đã bao lần ta chán ghét các bài học Giáo Lý, không ít lần ta nghi hoặc các chân lý đức tin. Niềm tin trượt dài theo các nghịch cảnh trong cuộc sống. Ngày lễ Chúa Nhật, ta giải khuây bằng những gì ta thường mơ ước. Chẳng biết tìm vui hay tìm quên? Ta đã kinh qua mọi vùng đất nhân sinh nhưng cái-được-tìm vẫn chưa bao giờ tìm được.

Lặng lẽ trong giáo đường, làm bạn với ngọn đèn chầu nơi nhà Tạm. Bên Chúa hồn con an lành.

Để một mình ở đó bên Giêsu
Để tình ta trầm lắng trong tin yêu
Để tình yêu lên tiếng trong tim ta
Để tình yêu sưởi ấm hồn giá lạnh

Sau thời gian được ôm ấp, bao bọc bởi đại dương bao la, giọt nước tinh nghịch theo anh chị ra đi trên muôn nẻo đường xa vợi. Khi yên ả qua các cánh đồng, lúc bấp bênh trên ghềnh đá; khi hoang mang trong mạch nước ngầm tăm tối, lúc cao ngạo trên ngàn mây xanh; khi tù đọng trong sình lầy, lúc tung hoành trên dốc núi; khi nhơ nhớp, lúc khiết tinh; có khi biết mình là nước, có lúc không thể nào nhận ra là gì… nhưng lúc nào giọt nước cũng trăn trở, thao thức về thân phận của mình: rồi sẽ đi đâu và về đâu. Một lần được đưa lên cao, trở về với đại dương. Giọt nước hoà mình, tan biến.
 
“Như trẻ thơ nép mình lòng mẹ, trong con hồn lặng lẽ yên vui” (TV 130).

Chiều nay, ta tìm về thanh vắng trong ngôi giáo đường rất quen-như-đã-quên. Những giọt lệ lăn dài trên gò má nhô cao thách thức với trái ngang, oan khiên của cuộc sống bởi cứ mãi đương đầu với “đôi tay nhân gian chưa từng độ lượng". Giọt ấm ức, giọt tức tưởi, giọt oan ức, giọt rấm rức, giọt nức nở, giọt nghẹn ngào,… chảy mãi không thôi để dâng trào quyện thành giòng châu lệ hạnh phúc. Trong thanh vắng, hồn đã tìm gặp được chính mình, đã lấy lại được nguồn sinh lực cho một khởi đầu mới. Sự sống được hồi sinh, “và con tim đã vui trở lại”.

“Dẫn con ánh sáng dịu êm,
Dẫn con đi tới giữa đêm mịt mùng.
Trời khuya thanh vắng lạnh lùng
Bước chân lưu lạc quê hương xa vời
Dẫn con vững bước trên đời
Con không cầu thấy chân trời xa xôi
Dẫn con từng bước một thôi”. (HY. Newman)
 -LM. Nguyễn Thắng-

Thứ Hai, 25 tháng 8, 2014

MẸ!

Từ khi con biết nhận thức về tình yêu thương, con hiểu trong vô vàn trái tim của những người đi qua cuộc đời, không có trái tim nào đẹp bằng trái tim của mẹ. Trái tim của mẹ chan chứa tình yêu thương, sự hiền hòa, bao dung. Trái tim của mẹ tựa như dòng suối chảy không ngừng qua bao năm tháng tắm mát cuộc đời con, âm thầm bền bỉ đưa thuyền con đi qua vạn nẻo đường…
Cũng như biển cả bao la, tình thương của mẹ dành cho con không bao giờ cạn và luôn luôn đong đầy theo thời gian, bởi nó được vận hành bằng một động lực vĩnh cửu - động lực của tình mẫu tử. Trước sự lạnh lùng của thời gian, mọi việc sẽ lùi dần vào quên lãng. Nhưng hình ảnh và trái tim mẹ vĩnh hằng tồn tại cùng sự sống và ngự trị mãi trong con... Tấm lòng của mẹ là biển cả bao la đối với con, và con hiểu không có ai thương con hơn mẹ. Mẹ kính yêu của con. Con yêu mẹ hơn tất cả mọi thứ trên cõi đời, vì mẹ chính là người mang con đến với cuộc đời này…
Mẹ sinh con ra trong những năm tháng cuối chiến tranh. Khi mẹ mang thai con, mỗi lần nhìn thấy những đứa bé người nước ngoài, mẹ thầm ao ước con sẽ chào đời trong một hình hài bụ bẫm, thông minh và có một cuộc sống ấm no chứ không như cuộc đời cơ cực của mẹ... Con lớn lên với nhiều ước mơ, hoài bão. Cuộc sống vất vả từ những ngày lon ton bên gánh hàng rong của mẹ, là dấu ấn khó phai mờ trong con…Khi con cất tiếng khóc đầu tiên chào đời, mẹ cũng bật khóc cùng con vì xúc động và hạnh phúc. 9 tháng 10 ngày mẹ mang nặng cho sự hình thành một một linh hồn mới. Nó không đơn thuần là sự thai nghén của một thực thể sống, cao cả hơn đó còn là sự phôi thai một cách thiêng liêng nhất tình yêu của mẹ. Con là tinh hoa của mẹ. Con là biểu tượng sống động và đầy đủ nhất cho quá khứ, hiện tại và tương lai của mẹ. Mẹ đón đợi sự ra đời của con với tất cả niềm hạnh phúc tràn ngập, cho dù ngày con ra đời gia đình mình đang gặp vô vàn khó khăn, nhưng mẹ vẫn dành cho con những gì tốt đẹp nhất trong cuộc đời của mẹ…
Con lớn lên cùng tiếng thở dài của mẹ. Đêm hàng đêm mẹ trăn trở lo âu làm sao để con chăm lo học hành đến nơi đến chốn? Làm sao để con thật sự là một người trưởng thành? Làm sao để con biết đối nhân xử thế trong cuộc đời? Những khó khăn nhọc nhằn trong đời khiến mẹ ngày một già đi, mái tóc mẹ chứa đựng thêm rất nhiều vết tích thời gian. Những sợi tóc bạc màu vì sương gió qua những ngày dầm mưa dãi nắng. Mẹ dành hết những tháng ngày đẹp nhất của tuổi xuân vì con, cho dù vượt bao thăng trầm của cuộc sống mẹ cũng không màng, không gian khổ nào ngăn được bước chân mẹ.
Mẹ đi qua mọi nẻo đường với đôi quang gánh nặng trĩu hai vai. Quang gánh đời mẹ nuôi con lớn khôn. Cũng đôi quang gánh ấy mẹ chắp cánh cho con bay vào giảng đường đại học và có được những thành công ngày hôm nay. Những yêu thương của mẹ vẫn luôn thiết tha ấm áp cho con khi đêm đông về. Mẹ luôn là bến đỗ bình an nhất cho những lúc con mệt mỏi muốn tìm chốn dừng chân. Mẹ hy sinh cho con cả cuộc đời, nhịn ăn nhịn mặc lo cho con ăn học dành tất cả những gì tốt đẹp nhất cho con. Đêm đêm mẹ mong thời gian trôi qua thật nhanh cho con khôn lớn, trưởng thành... Những lần con vấp ngã, mẹ là người duy nhất đỡ con lên, tiếp cho con sức mạnh trên quãng đường chông gai, khúc khuỷu phía trước. Và nhờ có sự nâng đỡ của mẹ, con tự tin hơn để khám phá, vượt qua những trở ngại trong cuộc sống đi đến những thành công trong cuộc đời...
“Con dù lớn vẫn là con của Mẹ.
Đi hết đời lòng Mẹ vẫn theo con”
Chiều nay, cơn mưa dài thật lạ. Mưa đến nhẹ nhàng lác đác ào qua rồi nín bặt, đột ngột như lúc mới bắt đầu, sau đó lại ào ào trút nước trắng xóa, mịt mờ. Mưa mang đến cho con những ưu tư về một ký ức xa…Cơn mưa đưa con trở về thời thơ bé, về với mảnh sân đất trước nhà ngập đầy nước sau mỗi trận mưa dài. Ngày ấy, những khi trời mưa, mẹ thường dạy con gấp những chiếc thuyền giấy để thả trước sân nhà. Con thích thú nhìn chiếc thuyền giấy bập bềnh trôi, rồi tiếc rẻ khi thấy chiếc thuyền ngấm chìm dần trong làn nước khi có những hạt mưa chạm vào nó. Mẹ ôm con vào lòng và nói:
- Sau này con trai của mẹ cho dù có gặp nhiều khó khăn trong cuộc sống, nhưng con hãy tin rằng trong tận cùng của những khó khăn bao giờ cũng có cơ hội cho ta vươn lên. Đừng đầu hàng trước số phận...Con không thể như chiếc thuyền giấy bé con kia dễ dàng bị nhấn chìm bởi dòng nước, mà phải biết vượt qua những gian khó của cuộc đời.
Lúc đó con thật sự chưa hiểu hết những điều mẹ nói, nhưng với con, hình ảnh chiếc thuyền giấy với chiều mưa bên mẹ mãi đi vào trong ký ức. Vì nó chứa đựng tình yêu thương của mẹ. Nó là món quà quý giá con có được trên đời…Chiếc thuyền giấy ngày xưa theo con suốt quãng đường con đi sau này, vì nó được mẹ thả vào đó những ước mơ, những khát khao cháy bỏng của mẹ dành cho con...
Lớn lên một chút con mới cảm thấy được nhọc nhằn của mẹ qua từng cơn mưa. Những ngày mưa làm cho quang gánh trên vai mẹ càng nặng hơn theo những bước chân. Mẹ trở về nhà khi trời tối mịt rồi vội vã làm cơm tối cho cả gia đình. Những lúc như thế con nào hiểu được những lo toan về một ngày mai cho cả gia đình đang chiếm hết tâm trí của mẹ. Mẹ gắp thức ăn cho con mà cứ thở dài…Con càng biết ơn mẹ tảo tần, băng qua những cơn mưa khổ cực của cuộc đời để nuôi nấng con nên người…
Bao mùa mưa nữa lại qua đi. Cuộc sống nhà mình giờ đã ổn định, ai cũng có sự nghiệp vững chắc. Những cơn mưa buồn ngày xưa chỉ còn là ký ức nhưng mưa vẫn gợi lên trong con bao yêu thương, hy sinh của mẹ. Dẫu biết rằng quy luật của cuộc sống nghiệt ngã, con vẫn ước ao đừng bao giờ có những cuộc chia xa, để con được gần mãi bên mẹ suốt cuộc đời.
Không biết tự bao giờ những nỗi sợ mơ hồ cứ hiện trong con. Vẫn biết sinh, lão, bệnh, tử là quy luật ngàn đời của tạo hóa, nhưng sao quy luật bất biến ấy quá khắc nghiệt… Con sợ thời gian trôi qua nhanh, con sợ nhìn thấy những sợi tóc bạc ngày một nhiều hơn trên mái tóc ngày càng bị rụng nhiều của mẹ, con sợ những nếp nhăn trên gương mặt sẽ làm mẹ ngày một héo úa đi, con cũng sợ cả những cơn đau, những tiếng thở dài của mẹ khi trời trở gió lúc mùa về, con sợ nhiều thứ lắm… Đôi khi con chỉ ước sao thời gian dừng lại như ngày nào, để con mãi sống trong vòng tay yêu thương của mẹ, được mẹ nhắc nhở mỗi ngày khi dắt xe đi làm, được nghe mẹ “than phiền” về sự thay đổi của thời tiết, giá cả hàng ngày…Nhưng bánh xe thời gian không bao giờ dừng lại. Nó vẫn quay đều và lấy đi của mẹ một phần sức khỏe mỗi ngày.
Mẹ ơi, mai này cho dù... Mẹ vẫn mãi mãi trong con với trái tim rực sáng tình yêu thương!
“Mẹ, Mẹ là nọn mía ngọt ngào.
Mẹ, Mẹ là nải chuối, buồng cau.
Là tiếng dế đêm thâu.
Là vốn liếng yêu thương cho cuộc đời."
-adgs Trích Knblog-

Thứ Ba, 19 tháng 8, 2014

RƯỚC LỄ LẦN ĐẦU & RƯỚC LỄ TRỌNG THỂ 2014

Cảm tạ Hồng ân RƯỚC LỄ LẦN ĐẦU & RƯỚC LỄ TRỌNG THỂ
GIÁO XỨ TÂN THẠNH 2014

Lần đầu tiên Chúa đến viếng thăm hồn con. Ôi biết bao êm đềm được rước Chúa trong cuộc đời. Ôi phút giây huyền linh, tháng ngày con vẫn hằng xin tựa nai khát tìm đến suối nguồn tâm hồn con mong Chúa bao ngày đêm.

Tâm tư con ước mơ bao ngày đêm con được kết hiệp với chúa. Thì giờ đây chúa viếng thăm rồi phút giây ân tình đẹp tươi. Con hân hoan như cánh chim trời trong dòng hạnh phúc tuyệt vời. Xin được yêu chúa trọn đời và sống mãi trong niềm vui.

Con xin dâng trái tim con, từ đây để được trung thành với Chúa. Và lòng con hứa luôn vâng lời những khi cha mẹ dạy khuyên. Xin cho con luôn sống ngoan hiền trung thành rước Chúa mỗi ngày. Chăm học giáo lý Chúa dạy để sống thánh thiện từ đây.

Xin cho con lớn lên trong hồng ân mỗi lần con được rước Chúa. Để tuổi thơ sẽ không phai làn mãi luôn như một mùa xuân. Đây tay con xin Chúa dắt dìu trên đời nguy khó trăm chiều. Chúa đã thương mến con nhiều, Ngài dẫn bước trong tình yêu.




Thứ Hai, 11 tháng 8, 2014

Cảm Nhận Sau Một Ngày Trại Hè 2014

Lúc 5h30, Thánh lễ sáng ngày thứ bảy 9.8.2014. Các thiếu nhi đã góp mặt đầy đủ dự lễ, trên gương mặt mỗi em đều hiện rõ sự hăm hở, háo hức, sẵn sàng hòa mình vào ngày trại đã được Cha sở tổ chức cho riêng "thiếu nhi" của mình.Tuy rằng suốt cả tuần đến tối thứ sáu; mưa rả rít chẳng vơi hạt, nhưng cũng không ngăn được lòng nôn nao mong chờ của các em.


Vì thế hơn 200 trái tim ngoan đã được "tiếp lửa" và đã "sôi" thật sự khi nhạc nền của bài hát chủ đề – GIEO MẦM TIN YÊU - được cất lên; hoà tan vào điệu múa, cùng cử điệu nhịp nhàng chung với đội hình mẫu của các anh chị huynh trưởng hướng dẫn.

Vinh dự được nghe những lời khai mạc của Cha Sở , chúng con như được thêm đức tin vào trái tim, thắp lên niềm tin yêu mến Chúa. “ Mỗi trái tim là ngôi nhà nhỏ”. Mỗi một hạt giống tâm hồn là trái tim yêu thương nảy nở cùng với tình yêu Đức Kito.

Tất cả tập họp, chia làm 8 tổ, và bắt đầu sinh hoạt vòng tròn để khởi động. Và chuẩn bị đội hình để dựng và trang trí trại cho tổ mình. Sự nhanh nhẹn và kỹ năng giỏi, chỉ chưa đến 5 phút các trại đã dựng xong. Các em nhỏ ngây ngô, tô vẻ bảng trại của mình thật là đáng yêu.



Tiếp đến là phần TRÒ CHƠI DÂN GIAN. Hết thảy đều nhiệt tình và lăn sả vào từng trò chơi:
Từng em nhỏ, đứa thấp cõng đứa cao,  rất chịu khó và kiên nhẫn với trò chơi "hiệp sức ăn quả";
Hay phối hợp nhịp nhàng cùng nhau ăn ý ở trò chơi "đua ghe go trên cạn";
Rồi lại phải điêu luyện, điệu nghệ trong nhiệm vụ "truyền nước về làng";
Và thật hài hước trong lúc ăn của sắn một thành viên nhí đã xa lìa một chiếc răng nho nhỏ của mình;
Và đáng khen cho những đôi tay khéo léo; “ Muốn ăn phải lăn vào bếp” với phần thi nấu ăn. Có đội kho thịt mặn quá, nhưng tất tần tật vẫn ngon lành với niềm vui.
Tất cả đều đầy ắp tiếng cười, sự đoàn kết đồng đội, chia sẻ trách nhiệm cùng bạn bè. Học mà chơi, chơi mà học.



Giữa ngày là Phần thi Đố vui kinh thánh. Sự nồng nhiệt của các đội còn nóng hơn sức nóng của ban trưa. Các đội theo sát nhau từng điểm, giải thích, thảo luận sôi nổi về kinh thánh. Giải quyết các tình huống về Bí tích. Tuy có quá giờ vài phút, nhưng chính sự nhiệt huyết của các em, Ban điều hành từng người nhìn nhau mãn nguyện về các em, những đứa con ngoan của Giê su.




Đỉnh điểm của ngày trại là trò chơi lớn: giải mật thư và vượt trạm. Kỹ năng làm việc nhóm và sinh  hoạt đội được phát huy tối đa. Mỗi trạm vượt qua, là một thử thách: Lội sông, qua cầu tre đầy bùn trơn, bò sát đất để vượt dây,…. Tuy khó khăn, nhưng các đội đều vượt qua, để nhận mật thư trạm kế tiếp. Các bé 5-6 tuổi của lí nhí tham gia, người ngợm lắm lem, cũng cười te tét cùng các anh chị.




Mở đầu buổi tối là Ánh lửa trại, các em được sinh hoạt vòng tròn bằng những trò chơi. Ánh lửa bừng sáng từ ngọn đuốt của Cha Sở, bập bùng ánh lửa nghi ngút, ánh sáng chan hoà mỗi ánh mắt nhìn: LỬA THIÊNG ƠI HÃY ĐẾN,…THẮP SÁNG LÊN- THẮP SÁNG LÊN…như tràn lan bao ước vọng con tim cùng hoà vào nhau trong đêm nguyện cầu với Hồng ân Chúa ban.


Sau đó, là vui chơi, ăn uống với các gian hàng. Tất cả mọi người đều bất ngờ với việc tổ chức lồng ghép này. Các em dùng các phiếu điểm danh đi lễ, để đổi lấy quà ăn, dụng cụ học tập và phiếu bốc thăm trúng thưởng (có quà). Không chỉ các em thiếu nhi, phụ huynh, mà còn các bà con lương giáo tham gia sôi động. Tất cả các gian hàng đều hết chưa đầy 20 phút mở cửa.

Phần cuối cùng là phần mong đợi và hồi hộp nhất: BỐC THĂM TRÚNG THƯỞNG. Tuy các phần quà giá trị không nhiều, nhưng mang trong tâm tình yêu thương, chia sẻ với nhau.


Kết thúc với lời bế mạc của Cha sở: “ Ngày hôm nay, một ngày vui như đáp lại nhưng công sức, huy sinh của chúng con đã dâng cho Chúa qua việc tham dự thánh lễ, qua những công việc, hoạt động trong giáo xứ. Mong rằng các con luôn vững vàng trong Đức tin, luôn có Chúa đồng hành trong Đức cậy, và yêu mến Chúa, thương yêu mọi người trong Đức mến”.

Trại hè GIEO MẦM TIN YÊU kết thúc với lời Chúc bình an của Cha sở.

Cha sở, quý Thầy, quý Dì và Hội đồng giáo xứ, quý bà Hiền mẫu và tất cả mọi người chung tay góp sức ngày trại đã khắc đậm ký ức tuổi thơ tươi đẹp trong lòng các em thiếu nhi qua ánh mắt ngời lên niềm sung sướng hạnh phúc.

Qua đó, ngày trại đã mang đến nhiều niềm vui cho tất cả các em: không phân biệt sang - hèn, không chắt lọc giỏi - kém, không cách biệt tuổi tác. Đồng thời ngày trại cũng mang lại không ít niềm vui cho các bậc phụ huynh và niềm vui cho cả Họ đạo. Ai ai cũng cảm thấy như mình được trẻ lại, được sống lại khoảnh khắc tuổi thơ trong sáng, sôi nổi, chân thành, và hồn nhiên, ...

Lạy Chúa, xin hãy luôn thương yêu chúng con, và dùng chúng con như khí cụ bình an của Ngài, để chúng con biết quên mình. Dấn thân, huy sinh phục vụ trong tâm tình yêu thương. Để mầm tin yêu trong mỗi trái tim chúng con trở thành hoa trái dâng tặng về Ngài! Amen.


-adgs-

Thứ Ba, 5 tháng 8, 2014

Ca ngợi Người lặng lẽ



Xin ca ngợi những người lặng lẽ 
Đã dấn thân xây dựng tình yêu 
Và dâng hiến cả thời tuổi trẻ 
Trong ước mơ luôn nói lên điều… 

Xin ca ngợi những người lặng lẽ 
Đã lãng quên đi cả thân mình 
Đi gieo rắc Phúc Âm Cứu Thế 
Bao thác ghềnh không ngại hy sinh 

Xin ca ngợi những người đang bước 
Giữa khổ nguy không thấy gục đầu 
Đi muôn hướng nắng mưa xuôi ngược 
Mĩm miệng cười cho dẫu xót đau 

Xin ca ngợi ai người vất vả 
Thắp lửa lên giữa cảnh đời thường 
Ươm mầm sống nơi đồng sỏi đá 
Gọi nắng về hoa lá thêm hương 

Xin ca ngợi những người đã viết 
Thành nhạc thơ át tiếng than van 
Luôn tôn chúc tình yêu bất diệt 
Ngọn bút hiền là cả hành trang 

Xin ca ngợi những người nhỏ bé 
Sống giản đơn là sống âm thầm 
Làm bao sự vẫn trong lặng lẽ 
Chẳng nói gì mà vẫn thanh âm.
-adgs- TM-