Thứ Năm, 20 tháng 2, 2014

MẢNH GHÉP!

MẢNH GHÉP!
 
Mỗi người là một mảnh ghép trong bức tranh lớn là cuộc đời – người ta nói vậy”.  Mấy hôm nay trong đầu nó cứ miên man suy nghĩ về cô gái câm – điếc ở một “Mái ấm” mà nó may mắn được đi cùng với một nhóm sinh viên hôm chủ nhật vừa qua.

 
Nó là đứa cũng hay tà lanh. Vừa cùng các anh chị đặt chân đến mái ấm, sau khi chào hỏi Sơ quản lý ở đó và giới thiệu về nhóm cho Sơ biết, nó bắt đầu thỏa mãn sự tò mò vốn có của mình bằng cách đi tham quan hết các phòng sinh hoạt ở đó. Đi quanh một vòng, chụp hình cho đã đời, nó dừng lại ở một góc nhỏ. Nó ấn tượng với cô bé đang ngồi một mình khâu khâu vá vá một tấm chăn – tấm chăn nhiều màu, nhiều mảnh ghép. Cô bé đó nhìn duyên lắm – nó thầm nghĩ vậy trong lòng. Nghĩ vậy nên nó lấy máy hình ra chộp trộm 1 tấm hình. Cô bé biết có người chụp hình mình. Cô nhìn lên rồi lại cúi xuống tiếp tục công việc của mình một cách lặng thinh làm nó cũng thấy ngại ngại. Nó lấy hết sự mạnh dạn can đảm hiếm hoi của mình ngồi xuống cạnh đó hỏi vài câu hỏi mang tính chất xã giao, cô bé vẫn lặng thinh không trả lời và tiếp tục công việc dường như đã rất thành thạo của mình. Nó cũng chưa biết phải làm sao thì có một bạn nữ trong nhóm cũng ngồi xuống đó rồi câu chuyện bắt đầu khi bạn gái kia hỏi chuyện cô bé. Cô bé ý chạy đi lấy một cuốn vở và một cái bút. Khi đó nó mới biết được rằng cô bé không nghe được và cũng không có khả năng nói (theo lẽ thường: “Người nào không nghe được thì cũng đồng thời sẽ không nói được” người ta bảo thế.) Nhờ cái bút và cuốn vở, nó và vài người trong nhóm có một cuộc trò chuyện vui vẻ, cởi mở với cô bé tội nghiệp đó. Nó thầm nghĩ khi được sinh ra là một con người bình thường, khỏe mạnh đó đã là một ân ban lớn biết chừng nào mà Thiên Chúa trao ban cho nó rồi. (Nó thầm cảm ơn cô bé câm – điếc đó đã chỉ cho nó nhận biết điều đó). Cô bé chỉ cho nó và mọi người trong nhóm ngôn ngữ bằng tay. Nó vui lắm vì ngày hôm nay nó học được biết bao điều từ cô bé câm điếc đó.
 
Hình ảnh cô bé ngồi may chiếc chăn bằng chính đôi tay của mình, một chiếc chăn với nhiều mảnh vải ghép lại rất đẹp rất dễ thương cứ in đậm trong tâm tưởng của nó – lòng nó vui vui. Chiếc chăn được hình thành từ nhiều mảnh vải nhỏ ghép lại với nhau, trở nên một mảnh vải lớn – Mỗi con người nơi mái ấm này là một hoàn cảnh khác nhau trôi dạt về đây, tụ họp lại bởi tình thương của Chúa qua bàn tay các Sơ hình thành một tình yêu lớn, trở nên một ngôi nhà, hóa thành một Mái ấm.
 
Lạy Chúa Giê-su yêu mến, mỗi chúng con là một mảnh tình yêu còn thiếu của nhau trong cuộc lữ hành trần thế này, xin ban cho chúng con luôn biết mở trái tim ra để đón nhận, để chia san, để nâng đỡ, để yêu thương nhau. Để rồi chúng con khi biết yêu thương nhau sẽ trở nên một mảnh ghép lớn trong tình yêu của Đức Kitô là tình yêu – Vì “Thiên Chúa là tình yêu” (1 Ga 4, 16).
Giải Viết Văn Đường Trường số 8

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét