Cái rét lạnh của tết, thật dễ chịu cho mỗi buổi sớm tinh mơ.
Oằn người rời bỏ chiếc chăn ấm, dậy đi Lễ sớm. Gió lạnh mát thật dễ chịu, nhưng
sao người run bần bật muốn chui vào chiếc chăn càng nhiều càng thích. Phân vân
ngủ tiếp hay dậy… thì…Bụp…cúp điện. Quên cả giá lạnh, mò mà tìm thắp nến để loe
lét ánh sáng mà đi đánh răng, thay đồ.
Những cây nến nằm ở xó góc bàn, bởi sự hiện đại của ánh điện
mà nó được yên nghỉ và bụi bặm. Giờ lại bị thắp sáng, ấm áp vì sự cần thiết của
con người. Thương cho kiếp đồ vật bị hất hủi. Ngày xưa nến hay những chiếc đèn
dầu, nhưng giờ ở đâu trong kỉ niệm của lòng người.
“ Ngày xưa sống với đồng
Với sông và với bể
Trần trụi với thiên nhiên
Hồn nhiên như cây cỏ”
(Nguyễn Duy, Ánh Trăng)
Với cả ánh trăng, loe lét ngọn nến, ánh đèn dầu với
bếp củi hồng. Hiện đại thì tai hại bởi điện. Chợt giật mình, ờ thì những lúc
cúp điện, và là những buổi đêm tôi chẳng làm gì cả. Ngồi mà bực bội, ào ào cùng
sự hoàn căm cùng tất cả hàng xóm, như sắp nổi loạn biểu tình. Tuy phòng vẫn
thắp nến, hoặc có đèn dự phòng, nhưng không điện là không làm gì tất. Cuộc sống
đổi thay cuốn chúng ta thay đổi chẳng nao hay. Ngày thơ ấu chính những ánh đèn
hắt hiu ấy là những con đường soi sáng tri thức cho bạn và tôi.
Ánh đèn mờ toả bên những trang sách là những cố gắng, cùng
mơ ước của học trò nghèo.
Với bao hình ảnh gia đình lo toan. Cha nằm võng đưng đưa
tính chuyện đồng án sớm mai. Má thì tay xoăn tóc rối vẫn đang bó rau chờ chợ
sáng. Ngoài hiên, tiếng ếch, nhái, sặc rằn âm vang vọng. Du dương dệt giai điệu
êm ngủ cho bao gia đình an giấc.
Những mùa lúa không hạt, liếp rau cải sâu phá hay bắp bị cào
cào. Chẳng thể có tiền mua nến hay dầu lửa. Giữa nhà vẫn nồng đượm bếp củi
hồng. Bập bùng sáng quanh mâm cơm gia đình. Thằng nhỏ len lén vụt mấy hột muối
vô bếp lửa nổ găn rắt, bị ăn chiếc dép của ông già mới liện mà gải đầu cười
khoái chí. Hay có bữa mượn được cuốn Đô-rê-mon tối về để dưới cuốn Tiếng việt,
vừa đọc vừa cười sằng sặc. Rồi bị chửi “ Mày khùng hả Tí!” của Cha hay Má cũng
hông biết. Bị cú đầu khi thì học ngủ gục trên bàn mà không tắt đèn, rồi cũng
tắt vì còn dầu đâu mà cháy. Và thế cùng với những ánh đèn lẻ loi cứ nhấp nhấy
theo gió lùa qua mái lá, chúng tôi đã lớn theo đời.
Ngày nay.
Theo hướng Công nghiệp Hoá – Hiện đại hoá theo mô hình Điện –
Đường – Trường – Trạm. Văn minh càng nhiều nhưng sự bất ổn cũng theo cùng. Hay
chăng bận bịu quá người đa số không đánh răng lời ăn tiếng nói với nhau chẳng
thơm tho tí nào. Lòng người càng xấu đi khi áo quần ngày đẹp hơn.
Các mẫu đơn nhà nước vẫn còn. Trình độ văn hoá;…./ 12, tức
là lớp mấy trên lớp 12.
Văn hoá nào có cấp bậc, mà theo sự ứng sự của mỗi con người.
Ngày xưa nghèo khó, dốt chữ nhưng ông bà chúng ta có nghèo văn hoá đâu.
Le loát đèn dầu nhưng gia đình vẫn đầm ấm. Vợ chồng yêu
thương, con cái hiếu thảo. Chia cơm sẻ canh. Ánh điện sáng loà, sự vắng vẻ càng
hiện rõ hơn trong buổi cơm gia đình
….
Theo những khía cạnh, vật chất đã chiếm hết đất sống của
nhân đạo trong mảnh đất tâm hồn.
Chuyện đạo:
Theo sách Công vụ tông
đồ, có lần Thánh Phê-rô cùng Thánh Gio-an lên đền thờ cầu nguyện. Thì ở cửa đền
thờ có một người què ngồi ăn xin hằng ngày. Và Thánh Phê-rô nói với anh ta:
-
Vàng bạc thì
chúng tôi không có, nhưng có cái này chúng tôi cho anh. Đó là Nhân danh Đức
Giê-su Ki-tô Nagiaret. Anh hãy đứng dậy mà đi.
Về sau có một giai
thoại kể rằng: Vào thời Thánh Tô-ma A-gri-nô còn sống. Một hôm thánh Tô-ma đi
ra cùng một Đức Hồng Y. Vị Hồng y mới chỉ cho Giáo Sư Tô-ma xem đền thờ vừa mới
hoàn thành xong, dát toàn vàng và đá quý. Đức Hồng Y nói:
-
Giáo sư coi, vậy
là ngày hôm nay Giáo hội chúng ta không còn nói như Thánh Phê-rô ngày xưa là; Vàng
bạc chúng ta không có nữa.
Thế thì Giáo sư Tô-ma
trả lời rằng:
- Thưa Đức Hồng Y đúng như vậy. Nhưng con sợ
rằng chúng ta không còn nói được câu thứ hai của Thánh Phê-rô rằng; Nhân danh
Đức Giê-su Ki-tô Nagiaret. Anh hãy đứng dậy mà đi.
Dù chỉ là một giai thoại, nhưng là sự ẩn sâu thật đáng cho
mọi người chúng ta suy nghĩ. Sự thay đổi của đời sống, làm cho vật chất đời
sống Ki-tô hữu nâng cao. Nhưng chiều ngược lại hoạ chăng là đời sống tin thần.
Trong từng thánh đường hoa lệ, hay chăng là đẹp màu sơn, nhưng thưa thớt bóng
Chiên cầu nguyện sau Thánh lễ. Rồi khi bước chân cuối cùng dứt hẳn, cửa nhà thờ
khép lại. Vẻ lặng im như cung Thánh có ma Giê-su cùng các bạn chuột nhắt nơi
góc toà giải tội. Dường như cuộc sống hôm nay, Sách đời thiếu mất những dòng
chữ dạy bảo Ai tạo nên ta, Ai cứu chuộc và ban ơn cho chúng ta. Nên đời chỉ dạy
phần cần là cơm áo gạo tiền cho thể xác, nhưng phần đủ cho linh hồn thì không.
Tốt Đời = Đẹp Đạo. Phương trình ấy không còn là dấu bằng nữa mà nghiêng về phần
hình thức tốt đời hơn. Hình thức có đẹp có sao sang nhưng “ một cơn gió thổi,
cũng làm nó biến đi”. Khi ấy đổi chiều nghiêng về Đẹp đạo thì không còn kịp với
hơi thở cuối cùng nữa rồi.
Lạy Chúa rất nhân từ. Xin cho chúng con luôn biết lắng nghe với chính tâm hồn của mình. Đó là tiếng vọng lương tâm, là chân lý lời Chúa muốn nói với chúng con. Dù nghèo khó hay cao sang. Chúng con vẫn là đàn Chiên con Chúa. Là ngọn nến cháy sáng bằng kiếp tha nhân. Luôn luôn biết lắng nghe và yêu thương nhau trong xứ đạo của mình. Amen
Ad, Giáo xứ Tân Thạnh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét