Thứ Hai, 28 tháng 4, 2014

Nhánh hoa dại


Một mình dưới cơn mưa chiều buồn bã. Lan lặng lẽ để cho những kỷ niệm xa xăm lùa về trong ký ức, cùng với những nỗi nhớ miên man vô định. Ngày ấy Lan đã xao xuyến, đã thổn thức, đã yêu Nam tự bao giờ. Vâng, cũng như bao người con gái khác, cô cũng muốn yêu và cần được yêu! Hơn nữa, trái tim cô đâu phải là sắt đá để có thể vô cảm trước những gì Nam đã dành cho cô.

Hai đứa thân nhau từ hồi còn nhỏ, lại học chung với nhau cùng lớp, cùng trường. Lan đã cùng Nam lớn lên với bao kỷ niệm buồn vui thơ mộng. Có những lúc Lan dỗi hờn vô cớ làm cho Nam phải lo lắng, bận tâm. Và đôi khi Nam giả vờ giận dữ, đã khiến Lan phải sợ hãi, băn khoăn…


Thật, sự đời ai đâu lường trước được, cái giả vờ ấy bây giờ đã trở thành hiện thực. Nam đã yêu Lan với một tình yêu chân thành sâu sắc, một tình yêu âm thầm da diết. Nam muốn được chăm sóc cô, muốn được bảo vệ cô và muốn được cùng cô xây dựng một gia đình yêu thương, hạnh phúc như bao gia đình khác. Lan cũng nhận ra rằng, cô rất cần Nam, cô muốn giữ Nam lại cho riêng mình, cô muốn được cùng Nam đi hết chặng đường còn lại của cuộc đời. Ở bên Nam, cô sẽ được hạnh phúc, sẽ có một cuộc sống ổn định và có một tổ ấm chan hòa niềm vui… Biết bao mộng ước đang chờ đợi cô, vậy mà, cô vẫn im lặng!

Những hạt mưa vẫn rơi đều trước cửa, có lẽ chúng cũng đang rối bời và nặng trĩu chẳng khác gì tâm trạng của cô lúc này. Trong giây lát, những lời trách móc của mấy đứa bạn thân lại vang vọng bên tai cô: “Sao mày có thể như vậy được, mày bị mất trí rồi sao? Cuộc đời mày sẽ thế nào? Nam sẽ thế nào? Biết bao điều đang chờ đợi mày, vậy mà mày còn nghĩ đến chuyện đi tu sao? Thời này là thời nào rồi, mày không thấy xã hội bây giờ phát triển như thế nào rồi hay sao mà còn nghĩ đến chuyện tu nữa”…

Đúng vậy, đi tu chính là giấc mộng cô ấp ủ từ bao giờ, vậy mà hôm nay cô lại thấy mình băn khoăn lượng lự. Lòng cô nặng trĩu, những giọt nước mắt lăn dài trên má! Hình ảnh của Nam lại hiện ra trước mắt cô. Bao nhiêu năm nay, mỗi lần thấy Nam xuất hiện, cô cứ làm ngơ lảng tránh vì muốn giữ cho tâm hồn mình được trong sạch. Lắm khi thay vì được chăm sóc cô lại lao đầu vào những việc làm thêm, tham gia những buổi sinh hoạt, công việc bác ái tông đồ, thay vì có người bên cạnh an ủi, cô lại khóc một mình dưới chân Thánh Giá… Mọi người bảo cô ngu ngốc bởi Nam là một người tốt, vừa khá giả, vừa tử tế lại yêu cô thực lòng.

Hôm ấy, Nam đến tìm cô, nhẹ nhàng cầm lấy hai bàn tay cô, anh năn nỉ cô đừng rời xa anh. Lần đầu tiên trong đời thấy Nam khóc , cô nghe tim mình đau nhói! Cô muốn bàn tay ấy nắm chặt bàn tay cô, cô muốn đáp lại tình yêu chân thành sâu sắc mà bấy lâu nay Nam đã dành cho cô. Cô muốn quay lưng lại với gấc mơ của mình, cố quên đi lời mời gọi cứ dội lại trong lòng cô, và tự an ủi mình, biết đâu Nam mới chính là con đường riêng mà cô phải chọn lựa…

Trong phút chốc, Lan lại nhớ đến hình ảnh Chúa Giêsu trên Thánh Giá và lời mời gọi tha thiết của Ngài: “ Hãy theo Ta”. Từ nhỏ cô đã có thói quen thích chiêm ngắm và cầu nguyện trước tượng Thánh Giá. Và thật sự cô đã cảm nhận được tình yêu và sự che chở của Người. Bởi mỗi khi gặp đau khổ, thử thách trong cuộc sống, khi cô phải sợ hãi lo âu, Chúa Giêsu luôn nhẹ nhàng an ủi cô: “Cứ yên tâm, có Thầy đây, đừng sợ!” (Lc 15,27). Mỗi khi cô cảm thấy mệt mỏi chán chường, muốn buông xuôi bỏ cuộc, Ngài lại âu yếm bảo rằng: “Ơn Ta đủ cho con” (2 Cr 12, 9). Cô luôn xác tín rằng, khi còn ở trần gian Chúa Giêsu cũng dã từng phải chịu nhiều cám dỗ, nhiều thử thách đau khổ… Đến nỗi có lúc Ngài đã phải thốt lên: “Lạy Cha, nếu có thể được, xin cất chén đắng này cho con”, nhưng rồi Ngài đã chiến thắng tất cả.

Cô tha thiết cầu xin Chúa ban thêm nghị lực cho mình, xin Ngài soi sáng để được sáng suốt chọn đúng con đường Chúa định cho cô. Và dường như có một sức mạnh vô hình, cô đẩy nhẹ Nam ra rồi lui lại, hành động nhẹ nhàng nhưng dứt khoát ấy đã khiến người con trai cô thương yêu gần như gục ngã.

Cô quyết định rời khỏi Nam, rời khỏi xứ đạo thân thương, rời khỏi tình yêu, rời khỏi vòng tay ấm áp và rời khỏi danh lợi đang chờ cô trước mắt. Cô quyết định sẽ bước tiếp con đường của cô, con đường tu nghiệp. Dẫu biết rằng, sau lưng cô biết bao điều tốt đẹp và trước mắt cô bao khó khăn đang đợi chờ. Cô vẫn tin chắc chắn rằng, một ngày kia Nam cũng sẽ tìm được hạnh phúc thật sự của mình. Còn cô sẽ hạnh phúc với con đường mà mình đã chọn, không hối tiếc, không quay đầu.

Cô nhận ra cuộc sống có muôn nẻo đường để chọn lựa, nhưng hạnh phúc mỗi người chỉ một và không ai giống ai. Cứ bước đi trên con đường mình cảm thấy bình an nhất và phó thác mọi sự vào tình thương vô điều kiện của Thiên Chúa. Ngài sẽ dẫn lối đưa đường.

Lan của ngày ấy, giờ đây đã là một nữ tu trong tà áo chùng màu tối, với nụ cười hạnh phúc luôn rạng rỡ trên khuôn mặt bình an. Người con gái nhỏ bé ấy đã dâng mình cho những lý tưởng cao đẹp và sống cuộc sống bình lặng như một “nhánh hoa dại” giữa đời.


-M. Minh Cầm-

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét