Thứ Tư, 20 tháng 7, 2016

MÂY

Mây đi muôn phương. Không có đồi thu nào giữ được chân mây. Không có rừng hạ nào bảo được mây thôi đi. Mây không có nhà, chẳng mảnh vườn nào quyến rũ được mây lưu lại chọn làm quê hương. Tôi mong đời mình như mây. Tôi mơ đời mình tự do như Đức Kitô: “Chồn có hang, chim có tổ, nhưng Ta không có viên đá dựa đầu” (Lc. 9:58). Chim có tổ nên phải nhớ lối về. Chồn có hang nên không quên được vùng đất mốc. Còn Đức Kitô thì tự do khắp đồi núi.
Tôi muốn như mây, dù có thương nhớ trên thung lũng nào đó, mây vẫn bay. Có tiếng gọi từ dòng suối nào đó bảo mây nghỉ ngơi, mây vẫn giã từ. Mây cứ nhẹ nhàng trôi. Mây tự do. Không ai ràng được chân mây. Tôi muốn đời tôi là thế. Tôi muốn không bao giờ xây hạnh phúc bằng những bến đỗ. Mây rong ruổi ngàn gió. Mây thuộc về trời cao thanh tịnh.

Lạy Chúa, đôi lúc con đã phân vân ở những lười biếng mà đáng lẽ con phải dứt khoát. Con đã ngại ngùng ở những bổn phận mà đáng lẽ con phải ấp ủ. Con khác mây vì mây ở trên cao còn con ở đất thấp. Mơ về trời cao từ đất thấp làm sao không gian nan. Để như mây, lạy Chúa, con cũng phải thản nhiên lên đường. Dũng cảm.
Mây tặng mưa xuống ngàn rồi mây quên. Con ban tặng là muốn họ lệ thuộc. Trong quà tặng cho đi có im lặng của ràng buộc tinh vi. Mây không muốn ai ngủ trong bóng mây của mình. Còn con muốn che chở người như căn nhà quen để họ lại tìm về. Mây cho bóng mát là mây cho nâng đỡ để họ tìm đường đi lên. Con cho bóng mát là muốn họ lưu luyến. Vì thế, bóng mát của mây cần thiết còn bóng mát của con có thể làm chậm lối người đi.
Mây cho mưa, mưa không bao giờ lấy lại. Dù sa mạc chẳng bao giờ có đồi cỏ, mây vẫn đem mưa không chối từ. Còn con, sao mà khó khăn khi muốn độ lượng. Trong cho đi có giằng co. Mây đem mưa vì bản tính của mưa là ban phát. Mưa không đòi điều kiện. Độ lượng của con nhiều khi phải qua những cánh cửa khắt khe của biết bao nhiêu tiêu chuẩn. Con biết như vậy mà hồn mình vẫn chưa thênh thang.
Mây bay hàng ngày qua ngõ nhà thờ. Mây bay hàng chiều qua ngõ hồn con. Ngày ngày có mây nhắc nhở mà sao kinh cầu vẫn quên.
Người nghệ sĩ yêu chiều mây. Không mây buổi chiều sẽ đơn điệu. Không mây trời chiều sẽ u mặc, lên màu sa mạc buồn tênh. Nhưng nếu mây không bay theo gió, mây chọn một khung trời rồi ngưng đọng, buổi chiều ở đấy rồi cũng thành nhạt nhẽo.
Nếu mây hợp rồi không tan, sắc mây sẽ nhàm chán. Nếu mây chỉ có một màu thì buổi chiều cũng là rất vắng. Chiều không quên chiều mà những áng mây biết hoà hợp với nhau để đem chiều lên muôn màu. Chiều chỉ có một màu mây là chiều mây sẽ không ai nhớ. Đời người cũng thế thôi. “Ai tìm kiếm sự sống mình thì sẽ mất” (Mt. 10:39).
Ngang đời là một bến chiều. Xin cho tôi biết nhìn mây mà dừng chân nhủ lòng tìm bến đỗ thiêng liêng cho tâm hồn.
Mây đem màu về góp hội. Mây không tranh giành nên mây không tính toán làm sao cho mình được nhớ. “Hoa quả của Thánh Thần là mến yêu, vui mừng, bình an, đại lượng, nhân hậu, trung thực, hiền từ, tiết độ” (Gal. 5:22).
Mây không băn khoăn muốn mình được nhớ vì mây luôn nhớ mình hợp đó nhưng sẽ tan. Có phải nhớ mình sẽ tan mà mây độ lượng bao dung. Khi muốn được nhớ là bắt đầu rơi vào những ràng buộc. Vũ điệu là tung hướng đi muôn phương. Ràng buộc sẽ làm vũ điệu thành những bến đỗ. Bến đỗ thì chỉ biết mong người đến chứ không đến được với người. Mây vào đời cũng như chào từ giã cuộc đời, nhẹ nhàng như một bến mơ.
“Nếu sống bởi Thánh Thần thì hãy theo Chúa Thánh Thần mà tiến bước” (Gal. 5:25). Lạy Chúa, lời nguyện ấy của Phaolô từ nghìn xưa năm cũ chớ gì cũng là lời nguyện của con hôm nay. Mây hôm nay cũng vẫn là mây của tháng ngày Phaolô ngồi viết Tông Thư bên đồi Galat thôi.
Gởi mây cho gió. Và, xin gời lời nguyện từ mơ ước của tâm hồn cho mây.
-Nguyễn Tầm Thường, SJ-
-Nguyễn Ngọc Tường-


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét