Thứ Ba, 10 tháng 6, 2014

Viết cho em - người con gái đi theo ơn gọi

Tôi quen em trong một lần đi tĩnh tâm hè tại nhà dòng. Thật tình cờ và cũng là ý Chúa. Tôi và em cùng dốc bầu tâm sự với nhau về mình…



Em. Một cô gái với vóc dáng gầy nhỏ cùng làn da ngăm ngăm. Là một người chị Cả trong gia đình, em phải gánh vác mọi công việc từ nhỏ tới lớn. Tất cả đổ lên đôi vai gầy nhỏ đó vì gia đình em hoàn cảnh lắm!

Mẹ em – một người con gái đẹp, “ công – dung – ngôn – hạnh” nhưng lại “bạc phận”. Bố em là người bố, người chồng không có trách nhiệm, chỉ biết có rượu chè, cờ bạc để rồi mỗi lần lê bước về nhà là trong những cơn say, chửi mắng. Mẹ em cứ thế mà gầy, yếu đi nhiều. Chớ trêu thay, căn bệnh ung thư lại đến gõ cửa và ở lì lại với người mẹ bất hạnh của em. Và thế rồi, nỗi vất vả ấy theo tháng ngày cuốn thành vành khăn trắng trên đầu em cùng ba đứa em nhỏ khi đưa tiễn mẹ ra nghĩa trang.


Cuộc sống thiếu vắng bóng của một người mẹ hiền như càng làm cuộc sống của em nặng nề và vất vả hơn. Từ giờ em là chị và cũng là mẹ của gia đình nhỏ bé này. Nhưng dù vậy, dẫu có vất vả, mệt mỏi sau những giờ học buổi sáng, công việc ở nhà, em vẫn không quên đến nhà thờ mỗi buổi tối để rồi nuôi lớn ơn gọi “ đi tu” của em từ nhỏ. Nhưng em nghĩ rằng điều đó sẽ chỉ là ước mơ mà em mãi ủ ấp trong lòng. Tuy vậy Chúa luôn có cách riêng của Ngài. Ước mơ đó đã được biến thành sự thật khi em được một Soeur giúp đỡ. Và rồi em quyết định, một quyết định mà em cho là táo bạo. Em xin bố về nhà dòng.

Em cất bước đi, dẫu biết sau lưng em là những lời chửi rủa từ người cha của mình. Ba đứa em nhỏ chẳng hiểu gì ngoài việc tròn xoe đôi mắt nhìn chị mà khóc. Em đau đến quặn lòng. Em vẫn bước… bước theo tiếng gọi và lý tưởng của mình. Nhưng những bước đi ấy thật nặng nề làm sao!

Ở nhà dòng chưa bao lâu thì em nghe tin bố em đi bước nữa. Màu tang trắng của mẹ chưa phai nhạt bởi bàn tay thời gian thì giờ lại được sơn lên màu đỏ “song hỷ”. Em quỳ bên cây Thánh Giá trong nhà nguyện rồi khóc. Em nhớ mẹ… và em sợ rằng sẽ có người phụ nữ khác sẽ giống như người mẹ hiền của em. Em nghĩ đời sao mà nhiều cay đắng đến vậy!

Qua thời gian, vết thương cuộc đời của em dần lành lại. Em đã bắt đầu tìm được niềm vui mới, hạnh phúc mới. Bây giờ, em vẫn tiếp tục đi học. Tôi cũng thấy vui cho em vì em đã tìm thấy được lý tưởng sống đích thực của mình.

Tôi cầu nguyện cho em. Tôi cầu chúc em bền đỗ trong ơn gọi và bình an nơi Chúa và Cộng đoàn em đang sống.

Và tôi gửi em:

Như cánh chim bay vào trời lạ
Cho bướm kia mật ngọt say hoa
Em ơi! phải chăng đi tu là vất vả?
Bởi đời em hát mãi một bài ca…
Có những đêm…
Bên Thánh Giá một mình em ngồi khóc
Tiếng nước mắt rung trong lòng hiu quạnh
Em tự hỏi không biết từ bao giờ?
Tâm hồn em đã nhuốm buồn vu vơ
Có những người….
Nhìn em! Cười bảo điên
Bởi em yêu người không biết mặt
Không như họ với tình yêu trần thế
Chẳng tặng quà hay đưa đón cũng em
Ngước mắt nhìn….
Em ơi! Hãy mỉm cười
Người tình tôi đó hãy vui tươi
Người dang tay như ôm tôi vào lòng
Không giận hờn, oán ghét mãi chờ mong
Tôi trông cậy, say sưa suốt đêm ngày
Tôi yêu người dù rằng tôi chẳng thấy
Nhưng tôi tin Ngài luôn vẫn mãi bên tôi!
Thân tặng em – Người con gái đi tu


Và em nhìn kìa! Thánh Giá đã nở hoa rồi đó!

…Hạt Bụi…


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét