Chiều nay, lòng thành phố lác đác mưa bay. Anh chọn một góc trong quán Yesterday, hướng mắt ra phía cửa sổ, ngắm nhìn dòng người ồn ào, tấp nập, bộn bề công việc, những lo toan cuộc sống, mỉm cười. Nâng cốc cà phê nóng trên tay, thỉnh thoảng anh ngước nhìn kim đồng đồ nhích từng vạch trên tường. Anh đang đợi! Có tiếng gọi quen thuộc, quay lưng lại, đón anh là một nụ cười má lúm ngày nào. Anh ngỡ ngàng vì cô thay đổi khá nhiều, nét tự tin ánh lên trong đôi mắt. Cô ngồi xuống đối diện với bàn của anh, ánh đèn vàng dễ chịu trong không gian góc quán nhỏ bé khiến nơi đây trở nên không đông đúc, không ồn ào nhưng ấm lạ như chính cảm giác cô đã từng có với anh. Nhanh thật! Mười năm rồi còn gì…
***
Họ biết nhau khi cô tham gia ca đoàn cùng nhỏ bạn thân, còn anh là một tập sinh về giúp xứ phụ trách tập hát cho ca viên. Với tính cách hoạt bát và một giọng hát được mệnh danh “cây văn nghệ” của khoa, cô dễ dàng chiếm được cảm tình của tất cả anh chị em ca viên, mặc dù cô không theo Đạo. Anh cũng bắt đầu chú ý đến cô qua những lần hát solo cùng nhau, hay những lần anh ôm đàn guitar sinh hoạt giới trẻ, cô lí lắc với má lúm đồng tiền trêu anh đi tu dòng SVD nghĩa là (“Sợ vợ đánh” hay “Sướng về đêm???). Cô trong trẻo và sinh động khi kể anh nghe những câu chuyện trên đời dưới đất của cô và lũ bạn” nghịch như quỷ sứ”. Cô như một đứa trẻ chẳng biết giấu diếm cảm xúc, chợt vui, chợt buồn, nhanh hờn giận mà cũng mau quên. Cô là một bản nhạc sôi nổi giữa cuộc sống vốn bình lặng của anh, chiếm trọn lòng anh lúc nào không hay. Riêng cô không biết mình chú ý đến anh từ bao giờ, có lẽ là những buổi tối nghe anh giải thích những điều thắc mắc về Đạo. Cô có hàng trăm câu hỏi”Tại sao” và mỗi khi hỏi thì muốn biết đến cùng. Hoặc những lúc anh tâm sự về thời sinh viên, về khoảng thời gian anh ở nhà tập….
Đêm giáng sinh, cô đứng cạnh anh ngắm nhìn hang đá. Bỗng anh dúi vào tay cô một tập nhạc, kèm một kẹp sách có hình thiên thần, ngập ngừng:” Em hãy giống như một thiên sứ, đem tiếng ca để làm đẹp lòng Chúa nhé!”. Cô run run nhận lấy, lí nhí đáp: “Dạ”. Chợt nhớ ra, cô hỏi:” Lúc nãy trong nhà thờ, anh cầu nguyện với Chúa điều gì mà chăm chú thế?”. Anh mỉm cười” Anh xin Chúa cho thế giới này bớt đi chiến tranh, trẻ em nơi các nước nghèo có được cơm ăn, được tình yêu thương của ba mẹ. Anh xin cho người dân xứ này biết đến Chúa nhiều hơn. Anh xin Chúa ban sức khỏe cho gia đình, Cha xứ, và…cả em nữa. Thế còn em?” – Cô cúi đầu, cắn cắn môi “ Em…chỉ xin Chúa một điều. Cho em được mãi bên anh. ”.
Thời gian như ngưng đọng. 1 giây, 2 giây, 3 giây… Cô can đảm ngẩng đầu lên, chợt bắt gặp bóng dáng mình thật nhỏ bé trong biển ấm áp của ánh mắt anh. Ngay lúc ấy, dường như tim họ đã lỗi nhịp, và lỗi cùng một nhịp.
***
1h đêm, mọi thứ xung quanh im ắng, ánh đèn đường leo lắt bên khung cửa sổ rọi ánh sáng yếu ớt vào căn phòng đầy bóng tối. Cô gác cằm lên đôi tay tỳ lên quyển sách “Tiếng chim hót trong bụi mận gai”. Cô đã đọc đi đọc lại câu chuyện của Mecghi và Cha Palph nhiều lần. Mắt cô nhìn đau đáu vào khoảng không lờ mờ sáng trước mặt, những vệt buồn còn đậm dấu vết trên khuôn mặt. Cô nhắm mắt và nén một tiếng thở dài: “Nhưng cái thứ tình đó là tội lỗi sao?”.
Thời gian dần trôi, cũng đến lúc anh sắp rời giáo xứ. Anh chợt nhận ra, hình bóng cô đã gần như theo anh mỗi ngày. Anh yêu cô, và anh biết cô cũng yêu anh. Rời xa cô anh sẽ rất đau khổ. Thế nhưng“Ơn gọi” thì sao? Anh đến nhà nguyện mỗi đêm, một mình lặng lẽ nhìn lên cây Thập giá, bao lần anh hỏi Chúa “Con phải làm gì đây?”. Chúa vẫn mãi lặng thinh.
Một buổi sáng, anh cùng cha xứ đến một giáo họ nghèo của vùng miền Tây sông nước. Đón hai người từ xa là một cha già đang chống gậy ở cái tuổi “thất thập cổ lai hy”. Qua cuộc tiếp xúc thân tình, cha vỗ vai anh và nói “Tôi đã mất sáu năm tù cải tạo, rồi còn cả hơn chục năm học làm cha giáo, đóng góp cho Giáo hội còn ít lắm. Đức Cha bảo tôi còn “Nợ Chúa”, phải trả cho hết mới được nghỉ hưu. Các thầy còn trẻ, còn sức lực, còn nhiệt huyết thì hãy hiến dâng hết mình cho Chúa, thời nay còn rất nhiều nơi, nhiều người cần các thầy tưới mát tâm hồn họ bằng Tin Mừng. “Lúa chín đầy đồng, mà thợ gặt thì ít”.
Nói rồi cha dẫn anh đến một mái nhà tranh gần đấy. Bước vào anh thấy giữa nhà là một bàn gỗ con con, một cây thánh giá nhỏ bé đơn độc, hai bên là tượng Đức Mẹ và Thánh Cả Giuse cũng ngả màu theo thời gian. Có lẽ mọi thứ có từ rất lâu, chưa được thay mới. Cha giới thiệu đây là “Nhà thờ”, giọng nói đầy tự hào: “Người dân ở đây có một niềm tin thật mãnh liệt, lúc Cha mới đến chỉ có vài người theo đạo thôi, nhưng giờ đã là vài chục, rồi vài trăm. Mỗi lễ chủ nhật họ phải đi xa hàng chục cây số, có khi chèo thuyền một chặng xa để mong được nghe lời Chúa. Vậy mà có những người chẳng bỏ một buổi lễ nào. Có em còn ước mơ sau này làm Cha, để trở về giúp xứ quê mình. ”
Từng câu từng chữ của Cha khiến anh như chợt tỉnh giữa cơn mê. Phải rồi, anh đã nuôi dưỡng niềm tin “Ơn gọi” từ ngày bé, ước mơ và mục đích sống của đời anh là đem Chúa và đem yêu thương đến cho người nghèo khó. Cảm tạ Chúa! Anh đã biết mình phải chọn điều gì.
***
Cô lặng lẽ xúc từng thìa kem…chiếc thìa bé xíu cứ cần mẫn đưa lên đưa xuống. Cô ăn như thể nuốt đầy lồng ngực sự lạnh giá.
Anh chấp nhận tình yêu của em, vì nó không có tội, nhưng anh không thể đón nhận riêng em vì cuộc sống anh chỉ ý nghĩa khi giành trọn cho Chúa và cho tha nhân.
Cô ngẩng đầu nhìn anh. Giờ anh mới phát hiện có giọt nước nhỏ đọng lại trên mi cô…
Đạo anh dạy mến Chúa, yêu người. Yêu em, anh cũng sống đúng lời Chúa vậy. Nếu muốn, em và anh sẽ cùng giúp đỡ những người nghèo khó.
Anh không thể ích kỷ giữ em bên mình, bởi lẽ anh biết rằng ngoài kia còn có rất nhiều người cần đến anh hơn em. Anh sẽ luôn cầu nguyện để em gặp một người mà con tim chỉ dành trọn cho em.
Chúa của anh mạnh quá! Đến ngay cả Mecghi bắt đầu hoài thai bằng tình yêu thơ ngây trong sáng của cô bé con, rồi trăn trở lớn lên thành sự khao khát chiếm hữu của người đàn bà với Cha Ralph mà nàng còn không chiến thắng. Có phải nàng và em giống nhau, đã yêu một người không – được – phép – yêu, một người ở thế giới khác, thế giới chỉ có tình yêu quảng đại cho Chúa, Thánh thần và tồn tại những con chiên ngoan đạo nên giờ đây phải chấp nhận hình phạt đau khổ?
Chúa cho anh lựa chọn, cũng cho em tự do lựa chọn. Em chọn anh, anh chọn Chúa. Tình yêu không có sự trừng phạt. Anh là người, không phải gỗ đá, rung động trước em là lẽ tự nhiên. Có chăng anh chọn lựa một tình yêu khác, không phải tình yêu nam nữ mà thôi. Mecghi tuy đau khổ nhưng nàng hạnh phúc với lựa chọn yêu đến cùng.
Nếu sau này anh không thể làm Cha thì sao? Hoặc đến cuối đời anh sẽ hối hận giống như Cha Ralph, phải đối mặt với nỗi cô đơn suốt cuộc đời, cô đơn khi đối diện với bản ngã của mình, cái kết cục cô đơn vì không đủ can đảm vượt thoát xa hơn.
Chính ta đã xếp đặt số phận của ta như thế, ta không đổ lỗi cho ai và ta cũng không hề tiếc nuối về một phút giây nào trong quá khứ, em ạ…”.
Cô bất lực, lao ra ngoài quán cà phê, bỏ lại đằng sau tiếng gọi của anh. Cô phóng xe thật nhanh và biết rằng anh không thể đuổi theo như hai người yêu nhau bình thường khi giận dỗi chia tay. Mưa. Lạnh. Những giọt mưa nhỏ sao có vị mặn như nước mắt của cô.
“Đau khổ nhất là khi người ta có thể nhìn thấy nhau, biết mình cần nhau, mà phải lẳng lặng chôn vùi yêu thương vì những duyên cớ số phận sắp đặt an bài”
***
Một thời gian sau, Nam xuất hiện. Vị trí ca trưởng của anh được thay thế bởi Nam. Cô và Nam bắt đầu những giờ tập hát chung, những lần sinh hoạt giới trẻ hay có khi là những lần cô đến nhà Nam mượn những tập tài liệu (Cô và Nam cùng học chuyên ngành của một trường trong Sài Gòn). Dần dần, cuộc sống bình dị của cô có thêm một người- ngoài anh. Nam cứ lặng lẽ đi bên đời cô, êm ái xoa diu những vết thương của cô. Thế nhưng… cô nhận ra hình bóng anh đang cười hiền lành, hay lúc anh trầm tĩnh lướt trên từng dây đàn, giọng nói cương nghị, đầy ấm áp …qua Nam. Cô run rẩy tiếp xúc với Nam trong nỗi nhớ về anh, cô đón nhận Nam bên cạnh như một ảo tưởng “Anh vẫn bên cô”.
“Mecghi vì cố quên Cha mà đành kết hôn với người đàn ông khác – người đàn ông giống Ralph đến lạ lùng. Mecghi nuôi dưỡng tình yêu với Cha Ralph qua hình bóng của Luke, để cuối cùng với sự cố chấp cho tình yêu duy nhất đó, Megghi đã phải đón nhận bi kịch đời mình. ” Cô sợ Nam là cái bóng của anh, nhưng cô quá yếu đuối để rời xa Nam cũng như cô không thể mở cửa trái tim mình. Biết rằng nếu yêu Nam, cô sẽ hạnh phúc, nhưng trái tim bướng bỉnh của cô không đập chung nhịp với trái tim Nam. Cô cần Nam trong cuộc đời. Nếu vắng Nam, giống như căn nhà thiếu mất cánh cửa, mùa đông gió lùa, chắc cô sẽ lạnh lắm. Nhưng ngàn lần không phải là tình yêu. Ngày Nam ngỏ lời với cô, đáp lại chỉ là “Em cần môt tình bạn hơn là một tình yêu”.
Đêm ấy, cô đã khóc nức nở, khóc dữ dội như ngày anh rời xa cô. Khi vết thương trong trái tim cô còn chưa lên da non, thì chính cô đã lại mang đến cho một người rất mực yêu cô một vết thương sâu hoắm.
Thế là từ đó chấm dứt những ngày tháng vô tư giữa Nam và cô, chấm dứt những cuộc điện thoại thâu đêm và cả hàng trăm tin nhắn mỗi ngày…Họ tiếp tục những câu chuyện bất tận về cuộc sống, nhưng hình như nó bối rối, không còn vô tư, hình như không còn sôi nổi.
Và họ dừng lại. Dừng lại một tình yêu dở dang và một tình bạn không trọn vẹn.
Cô xin rút khỏi ca đoàn vì lý do bận học thêm một khóa ngoại ngữ vào các buổi tối. Một tháng, hai tháng, ba tháng…trôi qua, cô quay cuồng với việc học, với niềm vui từ bạn bè để lấp đầy chỗ trống trong tâm hồn. Chiếc điện thoại của cô đã lâu lắm rồi không có một tin nhắn từ Nam. Cô tự nhủ “Thời gian sẽ giúp trái tim anh có thể trở về với nhịp đập bình yên”. Thế nhưng, cô bỗng giật mình nhận ra. Cô mong Nam hơn cả anh, cô nhớ những kỷ niệm ngọt ngào của hai người hơn những lúc anh và cô bên nhau. Cô đọc đi đọc lại hàng trăm lần những tin nhắn cũ anh gửi cho cô. Chỉ cần nghe nhỏ bạn nhắc về Nam cũng khiến trái tim cô run rẩy. Cô cảm thấy thật khổ tâm khi quyết định rời xa Nam.
Tình yêu bắt đầu bằng nỗi nhớ, cô tin là vậy. Nhưng tại sao nỗi nhớ của cô không thể là tình yêu?
Mùa Chay Thánh, cô theo chân nhỏ bạn đến nhà Thờ. Cũng đã hơn một năm kể từ ngày anh ra đi. Ngắm nhìn cây Thánh Giá trong lúc chầu, cô thầm nghĩ: “Người được treo trên ấy cũng đã kiên quyết lựa chọn một tình yêu, đến nỗi bị đóng đinh và chịu chết. Yêu “tha nhân” là gì có thể khiến cho Đấng Tối Cao đó phải từ bỏ tất cả quyền uy, hạnh phúc cá nhân mà nhận lấy đau khổ? Yêu “tha nhân” quan trọng đến nỗi khiến anh từ bỏ “tình yêu với cô” để đi phục vụ sao?”. Thế rồi, cô nghe Cha giảng: “ Thiên Chúa đã dùng cái chết để cứu chuộc con người, Ngài hy sinh mạng sống mình cho nhân loại luôn hạnh phúc, bình an”. Anh cũng từng nói “Yêu em, chỉ có hai ta được hạnh phúc, nhưng rời xa em sẽ có người thứ ba có được tình yêu từ em, và nhiều người khác có được sự giúp đỡ của anh”. Cô nhận ra “Tình yêu đôi khi đơn giản chỉ là học cách từ bỏ”!
Trong không gian nhuộm đầy sắc tím bỗng dưng cô thấy lòng nhẹ nhàng lạ.
Tối hôm ấy, cô nhận được một cuộc gọi từ giọng nói mà cô không thể quên. “Anh đang ở dưới nhà, có thể gặp anh một lát được không?”. Cô vội vã chạy xuống như sợ chỉ cần chậm một phút thôi thì Nam sẽ rời đi. Cô nhận ra bóng lưng quen thuộc trong mơ hằng đêm. Nam đột nhiên quay lại làm cô đứng chết chân còn tim thì đập loạn xạ trong ngực. Nam bước đến, ôm chầm lấy cô, hơi ấm quen thuộc khiến bao cảm xúc trong cô vỡ òa. “Anh nhớ em lắm!”
Cô nhìn thẳng vào mắt Nam, trong ánh sáng không rõ của ngọn đèn đường từ xa hắt lại, cô thấy mắt Nam như có nước “Em có sự lựa chọn là quên anh, nhưng anh cũng có sự lựa chọn riêng mình. Anh chọn yêu em và bên em suốt cuộc đời”.
Cô gục đầu vào vai Nam, khóc nức nở. Phải rồi, trái tim cô cũng đang giá lạnh, và khao khát được sưởi ấm. Tại sao cô phải lựa chọn từ bỏ hơi ấm này chứ!
“Truyền thuyết về con chim chỉ hót một lần trong đời, nhưng hót hay nhất thế gian. . . Có lần nó rời tổ bay đi tìm bụi mận gai và tìm cho được mới thôi. Giữa đám cành gai góc, nó cất tiếng hát bài ca của mình và lao ngực vào chiếc gai dài nhất, nhọn nhất. Vượt lên trên nỗi đau khôn tả, nó vừa hót vừa lịm dần đi, và tiếng ca ấy đáng cho sơn ca và họa mi phải ghen tị. Bài ca duy nhất có một không hai, bài ca phải đánh đổi bằng tính mạng mới có được. Nhưng cả thế gian lặng đi lắng nghe, và thượng đế cũng mỉm cười. Bởi vì, tất cả những gì tốt đẹp nhất chỉ có được khi ta chịu trả giá bằng nỗi đau khổ vĩ đại. . . Ít ra là truyền thuyết nói như vậy”.
Có một câu chuyện mà người viết được nghe kể lại rằng “Khi con chim cất tiếng hót đầu tiên, một con chim đồng loại theo tiếng hót ấy tìm đến bụi mận gai. Chú ta cố gắng mổ gãy những cành gai góc xung quanh, bay đến bên cạnh chú chim đang hót. Giờ đây, giữa cánh đồng mênh mông, ta nghe không còn là tiếng hót đơn độc, tha thiết mà là một tiếng hót có trầm, có bổng, với giai điệu du dương, đi sâu vào lòng người”.
***
Có tiếng trẻ con gọi: ”Mẹ ơi, hôm nay Su chơi banh lắc thắng cả ba đấy”
Cô yêu thương kéo bé vào lòng “Chào Cha đi con!”. Giữa khuôn mặt bầu bĩnh, anh nhận ra một đôi mắt sáng trong veo ngày nào. Xa xa ngoài cửa, có bóng dáng của một người mà ánh mắt ấy tràn ngập ấm áp và tình yêu giành cho cô. Có lẽ đến giờ phút này, họ đều hạnh phúc với sự lựa chọn của chính mình!
-adgs trích Giải Viết Văn Đường Trường, bản tin 07-
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét