Được nuôi dưỡng bởi các Bí tích cũng như được đào tạo bởi
việc cầu nguyện và giáo huấn của Hội Thánh, chúng ta không cần phải tìm kiếm
điều gì khác ngoài vị trí đặc thù theo ý muốn của Thiên Chúa dành cho chúng ta
trong Hội Thánh. Một khi tìm được vị trí đó, cuộc sống cũng như việc cầu nguyện
của chúng ta lập tức trở nên cực kỳ đơn giản
Tiếp đến, chúng ta sẽ khám phá ý nghĩa của một đời sống
thiêng liêng đích thực. Đó không phải là vấn đề làm việc này tốt hơn việc kia,
sống nơi này tốt hơn là sống nơi kia, cầu nguyện cách này tốt hơn cầu nguyện
cách khác.
Đó cũng không phải là vấn đề của bất cứ hiệu quả tâm lý đặc
biệt nào trong chính tâm hồn chúng ta. Nhưng đó chính là sự lặng thinh của toàn
thể con người chúng ta trong tâm tình ăn năn và thờ phượng trước Thiên Chúa
đang khi thường xuyên nhận biết Ngài là mọi sự và chúng ta là hư không. Ngài là
Trung Tâm mà mọi thọ tạo đang quy về, là Đấng mà mọi hoạt động của chúng ta
phải hướng đến. Đời sống và sức mạnh của chúng ta bắt nguồn từ Ngài, chúng ta
hoàn toàn tuỳ thuộc vào Ngài cả khi sống lẫn khi chết, dòng đời chúng ta được
Ngài biết trước và không trệch ra ngoài kế hoạch Quan Phòng khôn ngoan và nhân
từ của Ngài. Quả là vô lý khi chúng ta sống cho mình và vì mình như thể không
có Ngài. Mọi kế hoạch và tham vọng thiêng liêng của chúng ta đều trở nên vô
dụng nếu không xuất phát từ Ngài và kết thúc trong Ngài, và rằng, cuối cùng,
điều quan trọng duy nhất là vinh quang của Ngài.
Chúng ta sẽ làm phương hại đời sống cầu nguyện của mình nếu
cứ mãi xét xem nó cũng như tìm kiếm hoa trái từ đó trong một sự bình an vốn
không gì khác hơn là một quá trình tâm lý. Điều duy nhất đáng tìm kiếm trong
việc cầu nguyện chiêm ngắm chính là Thiên Chúa; và chúng ta tìm được Ngài khi
nhận ra rằng, không thể tìm kiếm Ngài trừ phi Ngài tỏ mình cho chúng ta, vậy mà
cùng lúc ấy, Ngài sẽ không thôi thúc chúng ta tìm kiếm Ngài trừ phi chúng ta đã
tìm được Ngài.
Càng bằng lòng với sự túng thiếu của mình, chúng ta càng gần
Thiên Chúa hơn, vì bấy giờ, chúng ta chấp nhận sự túng quẫn trong bình an,
không mong đợi gì từ chính mình nhưng trông chờ mọi sự từ Ngài.
Nghèo khó là cánh cửa dẫn đến tự do, không phải bởi chúng ta
bị giam hãm trong lo lắng và miễn cưỡng do sự nghèo túng tự nó kéo theo, nhưng
vì khi không tìm thấy điều gì nơi mình vốn có thể trở nên nguồn hy vọng để rồi
biết rằng, chẳng có gì nơi bản thân mình
đáng để bảo vệ cả. Cũng không có gì đặc biệt để quý chuộng. Vì thế, ra khỏi
chính mình, chúng ta ở lại trong Thiên Chúa, và chỉ trong Ngài chúng ta mới có
niềm hy vọng của mình.
Có một giai đoạn trong đời sống thiêng liêng, ở đó, chúng ta
tìm thấy Thiên Chúa trong chính mình - sự hiện diện này là hiệu quả có được do
tình yêu của Ngài. Đó là quà tặng Ngài dành cho chúng ta. Nó ở lại trong chúng
ta. Mọi quà tặng của Thiên Chúa đều tốt lành, nhưng nếu chúng ta ở lại trong
chúng, hơn là trong Ngài, chúng sẽ đánh mất tính tốt lành của chúng. Với quà
tặng này cũng vậy.
Thời gian thích hợp đến, chúng ta chuyển sang những điều
khác, và Thiên Chúa rút lại cảm giác hiện diện của Ngài hầu củng cố đức tin của
chúng ta. Sau đó, quả là vô ích khi tìm kiếm Ngài ngang qua trung gian của bất
kỳ hiệu quả tâm lý nào. Vô ích khi tìm kiếm bất kỳ cảm nhận nào về Ngài trong
tâm hồn. Đã đến lúc phải ra khỏi chính mình, vượt trên chính mình và không còn
tìm Ngài trong chúng ta nữa nhưng tìm Ngài bên ngoài và bên trên chúng ta.
Trước tiên, chúng ta làm điều này bằng niềm tin khô khan của mình, bằng niềm
cậy trông bùng cháy như những hòn than hồng dưới lớp tro tàn của sự túng quẫn.
Chúng ta cũng tìm kiếm Ngài bởi lòng bác ái khiêm tốn trong việc phục vụ anh
em. Rồi khi Thiên Chúa muốn, Ngài nâng chúng ta lên tận chính Ngài trong sự đơn
sơ.
Đâu là lợi ích của việc nhìn nhận sự yếu hèn nơi chính mình
nếu chúng ta không nài xin Thiên Chúa quyền năng nâng đỡ? Đâu là giá trị của
việc nhìn nhận sự nghèo túng nơi bản thân nếu chúng ta không bao giờ vận dụng
nó để nài xin lòng thương xót của Ngài? Quả thật tồi tệ để tự mãn trong ý nghĩ
rằng, chúng ta đạo đức; nhưng sẽ tồi tệ hơn khi chúng ta ở lì trong sự trì trệ
dẫu đã ý thức đầy đủ những yếu đuối và tội lỗi của mình.
Giá trị của yếu đuối và nghèo khó ở chỗ, khi chúng là mảnh
đất trong đó Thiên Chúa gieo vãi hạt giống khát vọng. Và không thành vấn đề xem
chúng ta bị bỏ rơi làm sao, niềm khao khát liều lĩnh được yêu mến Ngài bất chấp
sự khốn cùng tuyệt vọng của mình chính là dấu chỉ về sự hiện diện của Thiên
Chúa với lời hứa cứu độ chúng ta.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét